Chiều quá nên vợ "sinh hư"...
Chào chương trình. Em và vợ kết hôn hơn 1 năm. Em năm nay 35 tuổi vợ em 31 tuổi. Vợ chồng em sống chung với ba mẹ em. Nhà ba mẹ vợ cách nhà em khoảng 2 km.
Thường ngày vợ chồng em đi làm giờ hành chính. Sáng trên đường đi làm bọn em đều ghé nhà ba mẹ vợ để phụ quán bán ăn sáng (nhà vợ gần cơ quan). Bọn em đi làm, ở nhà ba mẹ em lo mọi chi tiêu hằng ngày, cơm nước cho 2 vợ chồng. Vợ em chỉ mỗi việc rửa bát sau khi cả nhà ăn xong. Tất cả mọi việc quét dọn nhà cửa thì một tay em làm.
Mỗi sáng em phải thức từ 5h30 để dọn nhà cửa dọn hàng (nhà em có bán tạp hóa) vợ em chỉ có việc vệ sinh cá nhân là thay đồ tranh thủ ra khỏi nhà càng sớm càng tốt để về nhà mẹ ruột (2 vợ chồng em làm chung cơ quan nên đi chung xe) thường ngày là vậy. Cứ mỗi ngày chủ nhật là được nghỉ thì 6h sáng vợ em lại về nhà mẹ đến 6h tối mới về lại nhà em. Mọi việc ở nhà 1 mình em gánh vác, nhà vợ có việc gì thì em cũng chạy ra để phụ giúp trên tinh thần tự nguyện. Nhiều lúc em không có thời gian không đến kịp là vợ em lại giận. Công việc nhà mẹ ruột thì vợ em nhiệt tình có thừa còn bên nhà em thì vợ em bỏ phế chẳng cần quan tâm.
Ảnh minh họa.
Ba mẹ em rất dễ và thuơng em thương cả vợ em nên không dám góp ý sợ vợ chồng em không hạnh phúc. Mẹ chỉ nói riêng mình em để em lựa lời góp ý với vợ. Vậy mà mỗi lần tâm sự riêng thì vợ lại làm lớn chuyện rồi gây gổ đòi bỏ về nhà mẹ ruột. Em vì thương vợ nên phụ việc cho vợ rất nhiều. Cả việc nhà em và việc nhà vợ vậy mà nhiều lúc em không đủ thời gian để làm hoặc sơ xuất là vợ em lại không vui mà kiếm chuyện. Mỗi lần gia đình vợ có việc là nhà em cho vợ về nhà mẹ khi nào xong việc thì về lại. Nhà em rất thoải mái vậy mà vợ em cứ tính nào tật nấy. Em đã khuyên hãy cố gắng quan tâm nhà chồng chút rất nhiều lần mà mỗi lần khuyên là vợ em lại gây sự.
Về mặt tài chính 2 vợ chồng thì vợ em quản lý vì tin tưởng vợ nên em không hỏi là mình tích góp được bao nhiêu. Nhưng mới đây mẹ em có dịp đi du lịch em có hỏi xin vợ 300 nghìn để mua cho mẹ đôi dép và khăn choàng cổ, vậy mà vợ em làm ầm lên bảo là đang lúc khó khăn thế này thế nọ. Trong khi sinh hoạt gia đình ba mẹ em đã lo hết mọi việc. Em rất buồn và bế tắc. Không biết phải làm sao? Chẳng lẽ cha mẹ chồng thoải mái, chồng gánh vác hết công việc phụ vợ lại tạo ra một người vợ như vậy?
Em nhờ chương trình tư vấn giúp em là em sai chỗ nào? Vợ em cư xử với gia đình chồng như vậy là có đúng mực không? Nhờ chương trình tư vấn em cách khuyên vợ thay đổi từ từ.
Xin cảm ơn chương trình!
Em thân mến.
Dường như cách cư cử của vợ em đối với gia đình nhà em và đối với em đang khiến em cảm thấy phiền lòng và không thể hiểu được lý do tại sao cô ấy lại có biểu hiện như thế.
Thông thường, 1 người phụ nữ khi mới về làm dâu thì điều đầu tiên khiến các nàng căng thẳng, lo lắng đó là sợ không hòa hợp với gia đình nhà chồng, sợ mối quan hệ với mẹ chồng nàng dâu không mấy được tốt đẹp. Thế nhưng, tất cả mọi thứ đều quá tuyệt vời trên mức trông đợi của nhiều nàng dâu. Bố mẹ chồng không quá khắt khe, rất dễ tính, yêu thương các con vô điều kiện và thậm chí lại còn rất tâm lý. Điều đó được thể hiện thông qua việc bố mẹ em đã đứng ra lo tất cả mọi chi tiêu của gia đình, lo cơm nước cho hai em. Số tiền các em kiếm được không phải chi thêm bất kỳ khỏan nào cho cuộc sống hôn nhân, có thể để ra dành dụm. Hơn nữa, vợ em, cô ấy cũng được thoải mái về bên nhà ngoại, thậm chí ngày nghỉ còn đi cả ngày, bỏ bê công việc gia đình đằng nội mà bố mẹ em cũng không ra lầy. Tất cả những gì cô ấy có được từ phía gia đình em mang lại là niềm mong ước của rất nhiều cô gái. Như vậy, để nói rằng gia đình em có điều gì đó khiến cô ấy không hài lòng thì chắc chắn là không phải.
Xét về mối quan hệ với em. Từ khi kết hôn cho đến thời điểm hiện tại, bản thân em đã cố gắng và yêu thương, chiều chuộng cô ấy rất nhiều. Tất cả tiền bạc đi làm về đều đưa cho vợ giữ, dậy sớm quét dọn nhà cửa cho vợ, rồi cô ấy muốn em làm gì, muốn em quan tâm đằng ngoại em vẫn chiều theo. Thực ra phụ nữ thường lo lắng khi nghĩ đến chuyện kết hôn vì họ sợ rằng gặp phải người chồng vũ phu, tệ bạc. Thế nên lấy được người chồng biết yêu thương, quan tâm vợ con thì có lẽ đó là điều may mắn. Và đối chiếu với quy luật đó với những hành động em làm thì cho thấy em cũng không có điều gì để chê trách, rất có trách nhiệm, rất yêu vợ. Tuy nhiên, có 1 điều tác trách ở đây đó là em quá yêu vợ và chiều vợ cho nên cô ấy “sinh hư”.
Có thể đối với em, em nghĩ rằng gia đình em đối xử tốt với cô ấy, em yêu thương cô ấy hết mực thì đáng nhẽ cô ấy phải trân trọng những điều đó. Đúng là có những người phụ nữ họ sẽ suy nghĩ như thế. Nhưng em biết đấy, sự mong muốn và đòi hỏi của con người trong cuộc sống không bao giờ có định mức, đã được cái này thì sẽ múôn có cái khác cao hơn, họ không bao giờ hài lòng với thực tại. Vì em yêu thương, em cưng chiều nên cô ấy vô tình cho mình sự “chuyên quyền” trong 1 gia đình. Mỗi lần cô ấy giận dỗi, cô ấy đòi về em không có biện pháp mạnh trong trường hợp đó. Rồi kể cả những vấn đề gia đình em lại cáng đáng, làm thay cô ấy, dậy sớm để dọn dẹp sân nhà, rồi bữa ăn sáng nên cô ấy quên đi trách nhiệm và nghĩa vụ của 1 người vợ. Đôi khi em có nghĩ rằng cũng vì gia đình em quá dễ nên cô ấy tự ý đi về nhà mẹ đẻ mà bỏ bê công việc gia đình, bố mẹ em cũng không góp ý nhiều nên cô ấy cũng không có sự tôn trọng? Bản thân em cũng chưa thể hiện rõ quyền uy của 1 người đàn ông trong gia đình? Rồi chưa có chỉ dẫn, dạy bảo vợ quan tâm chăm sóc gia đình chồng nên khi em xin 300k cô ấy cũng làm ầm lên.
Em ạ! Có lẽ trong vấn đề này, em cần nhìn nhận lại cách cư xử của em và của vợ em. Nhiều lúc, bố mẹ em dễ tính vì muốn mối quan hệ không quá căng thẳng nhưng chính em phải là người cứng rắn và có thái độ dứt khóat, chỉ bảo cho cô ấy những điều cô ấy chưa đúng. Bản thân em cũng có thể bớt chiều chuộng cô ấy đôi chút, cho cô ấy vào khuôn khổ và nếp sống của gia đình em. Chẳng hạn thay vì việc em quét dọn, em sẽ chủ động bảo ban cô ấy. Những lúc hai vợ chồng đi làm về sớm em cũng có thể nói cô ấy về việc nấu ăn cho bố mẹ. Từ từ nói cho cô ấy biết những nếp sống, cách hành xử đối với mọi người trong gia đình em. Còn nếu cô ấy vẫn nhõng nhẹo, động 1 tý đòi về nhà mẹ đẻ mỗi lần giận dỗi thì em cũng có thể để tự cô ấy đi và không cần dỗ dành để tự cô ấy ý thức, tự vấn lại bản thân. Nhiều khi chính em cũng nên cô ấy tự trải nghiệm và có trách nhiệm với những việc mình làm. Nuông chiều cô ấy quá là cái sai mà em đang vướng phải. Hãy xử lý mọi việc 1 cách khéo léo và thể hiện tiếng nói của 1 người đàn ông trong gia đình em nhé.
Chúc gia đình em luôn hạnh phúc!