Anh nợ em cả cuộc đời này, xin đừng xa anh!
Chào các anh chị ạ. Em 25 tuổi người yêu 26 tuổi yêu nhau được gần 4 năm. Từ lúc yêu dọn về sống chung, 2 đứa hầu như không cãi nhau bao giờ, sống rất vui hạnh phúc ạ. Đến tháng 9 năm ngoái bạn gái chuyển đi xa làm 1 thời gian xong đến 12 lại về. Chúng em vẫn ở chung với nhau. Bố mẹ bạn gái cũng biết em, ngày trước thỉnh thoảng cũng qua bên đấy chơi cùng, nhưng không nói là yêu nhau sợ bị cấm vì lúc đó còn sinh viên.
Tháng 2 vừa giờ bạn gái em có về nói với gia đình về chuyện của 2 đứa thì cả nhà phản đối, không ai đồng ý cả. Vì 1 là hoàn cảnh gia đình em hơi éo le bố em 2 vợ, em là con bà 2. 2 là khoảng cách nhà cũng hơi xa 150 km. Bố mẹ cô ấy cũng mai mối bắt về quê lấy chống mà cô ấy không chịu. Đến tháng 4 thì em chuyển ra ngoài ở nhường phòng cho cô ấy với có đứa em gái ở quê là ra làm. Từ đó chúng em không ở chung nữa. Sau khi em chuyển ra ngoài thì bạn gái nói chia tay vì áp lực gia đình lớn quá.
Bố mẹ anh trai cô ấy suốt ngày gọi điện cho cả 2 đứa, rồi đến gặp lúc đầu khuyên nhẹ nhàng, xong quát mắng, rồi mẹ cô ấy còn khóc đòi chết. Bố bạn gái còn viết cho cô ấy 1 bức tâm thư. Em cũng được đọc lá thư đó. Em thì bình thường. Lúc nào gọi em cũng nghe, gọi nhỡ em gọi lại nói chuyện nhưng mẹ cô ấy rất cố chấp, mỗi lần gọi là nói em xong là cúp máy luôn. Bạn gái em thì nặng về gia đình, áp lực quá nên bạn ấy nói chia tay nhưng em không đồng ý. Em cương quyết không đồng ý sau 2 tháng thì cô ấy đồng ý 2 đứa cùng cố gắng để thuyết phục bố mẹ. Đến tháng 10 thì cô ấy lại nói chia tay va từ đó đến giờ nhất quyết không đồng ý quay lại. Cô ấy nói chỉ thương em chứ không còn yêu nữa. chỉ muốn quan tâm em như 1 người thân thôi. Em thì nhất quyết không đồng ý.
Từ tháng 10 nói chia tay nhưng 2 đứa gần như ngày nào cũng gặp nhau. Vẫn nói chuyện đi chơi với nhau nhưng cô ấy cứ cố tạo khoảng cách nhất định nào đó. Cô ấy vẫn nhất quyết không đồng ý quay trở lại, còn em thì nhất định không bao giờ em buông tay cả. Em cũng nói rõ quan điểm rồi không bao giờ em buông tay cả bạn gái em thì nói chỉ còn thương em thôi chứ hết yêu rồi. Hôm tuần trước cô ấy đi đám cưới bạn thân quen 1 bạn ở đó, 2 người nói chuyện khá hợp nhau, hình như cô ấy có cảm tình còn bạn kia chắc cũng thích cô ấy.
Hôm trước đi làm về như thường lệ em qua đón thì lại bảo em là hôm nay đi với bạn chút 7h về. Em biết đi với bạn đó em không cho đi bắt đi về thế là về đến nhà cô ấy khóc nói là mệt mỏi chỉ muốn đi uống nước nói chuyện thôi chứ có gì đâu mà cũng không cho đi. Lần đầu em thấy cô ấy khóc như vậy. Tối hôm ấy em có nói chuyện với bạn kia và bạn đó từ hôm ấy không nói chuyện với bạn gái em nữa. Khi cô ấy biết em làm vậy thì giận lắm không nói chuyện không nhìn mặt em nữa. Em có nói muốn nói chuyện thì bạn gái bảo mấy hôm nữa chứ nay chưa muốn nói chuyện cả không muốn nhìn. Lần đầu tiên trong 4 năm em thấy bạn gái như vậy.
Em yêu cô ấy nhiều lắm, nợ cả cuộc đời muốn chăm sóc cho cô ấy. Nên em quyết không bao giờ buông tay. Cô ấy thì nói em cố chấp. Không có người yêu ở bên em thấy cuộc sống không có niềm vui. 4 năm bên nhau tình cảm càng ngày sâu đậm như cả cuộc đời em rồi. Cô ấy nói ra tết sẽ vào nam không ở ngoài này nữa để chấm dứt mọi chuyện. Bạn gái nói cảm thấy mệt mỏi, áp lực muốn được yên bình thôi.
Trong cuộc đời 25 năm chưa bao giờ em muốn giữ 1 người đến vậy. Nên em nghĩ mình sẽ làm tất cả để giữ đươc cô ấy. Bây giờ em đang mất phương hướng không biết phải làm sao phải như thế nào ạ. Mong các anh chị tư vấn giúp em ạ.
Em thân mến!
Trong tình yêu chúng ta luôn mong muốn mình là tình đầu và cũng là tình cuối của một người nào đó. Tuy nhiên trên con đường tình yêu ấy vẫn tồn tại rất nhiều ngã rẽ, nhiều thử thách không ngờ để rồi chúng ta bàng hoàng nhận ra rằng tình yêu này không phải là mãi mãi. Có thể nó dừng lại bởi hai trái tim đã không còn chung hướng, cũng có thể vì một người đã muốn buông tay người còn lại hoặc đó là sự cấm cản của gia đình.
Có lẽ bất kì ai khi đang còn yêu mà bắt buộc phải buông bỏ người mình yêu thì khó lòng để mà chấp nhận. Cứ thử nghĩ mà xem bao nhiêu năm qua trong ánh mắt, trái tim của ta chỉ biết đến một người, ấy vậy mà giờ đây đương tâm nhìn người ấy ngày càng rời xa mình thì làm sao chịu nỗi. Đau đớn và tổn thương là điều mà có lẽ bản thân em đang trải qua. Nhưng liệu em sẽ quyết định như thế nào trong khi cô ấy đã muốn rời xa em? Trong khi gia đình cô ấy ra sức ngăn cấm và cô ấy không thể vượt qua được rào cản gia đình? Níu kéo một tình yêu như thế em sẽ được gì? Một mối quan hệ cứ dùng dằng và không có hồi kết thì em nghĩ em sẽ theo đuổi như thế đến cuối cuộc đời ư?
Có những điều mà trong cuộc đời của mỗi người họ không bao giờ từ bỏ được và trong đó có hai chữ gia đình. Khi gia đình bạn gái em có sự ngăn cấm như thế bản thân cô ấy cũng đau lòng, cũng rất khó xử. Bởi 1 bên là nỗi niềm của người làm cha, làm mẹ, sợ những thiệt thòi đến với con, rồi lại thêm sự sợ hãi là con đi lấy chồng xa thì mất luôn con, nếu cô ấy chọn gia đình mang tiếng phụ bạc em, chọn em thì gia đình, người thân và bạn bè sẽ chì triết cô ấy. Rồi ngợ nhỡ mẹ cô ấy làm thật như lời bà đe dọa thì cô ấy lại hối hận cả cuộc đời. Cô ấy không thể mãi trong tình trạng không có sự lựa chọn, sẽ áp lực và mệt mỏi nên buộc lòng cô ấy phải có sự dứt khóat và cho em câu trả lời. Khi cô ấy có sự dứt khóat như thế thì có lẽ em nên tôn trọng và chấp thuận. Cô ấy cũng đã cố gắng giữ tình yêu ấy vì em rồi nhưng cô ấy đã không làm được thì cũng chẳng có điều gì để chê trách cô ấy được em ạ.
Biết rằng chia tay vốn chẳng phải là điều dễ làm nhưng liệu em có cảm thấy hạnh phúc hơn khi cứ cố níu kéo một mối quan hệ không có kết quả, níu kéo một người đã không còn yêu mà chỉ còn thương mình? Nếu người ta có chấp nhận ở lại thì cũng chỉ dựa vào ảo ảnh hạnh phúc của ngày xưa chứ không còn là cảm giác ở thời điểm hiện tại. Hoặc cũng có thể người ta sẽ mang ám ảnh suốt cuộc đời rằng đã làm trái lời cha mẹ, phụ lòng cha mẹ và chưa chắc họ đã tòan tâm tòa ý cho em.
Yêu một người không nhất thiết là phải ở bên người đó, phải đi chung một con đường mà đơn giản chỉ cần biết người đó vẫn ổn thế là đủ. Và cả hai cùng chọn cho mình một hướng nhìn về tương lai có lẽ cũng đủ là hạnh phúc.
Mãnh mẽ lên chàng trai nhé!