"Đau đầu" phận con trưởng có bố mẹ bất hòa...
Bố mẹ em đã sống với nhau 40 năm rồi và thường xuyên cãi nhau và đã nhiều lần đòi ly dị nhưng vì muốn giữ thể diện nên thôi. Hiện tại các con đã ở riêng. Em thấy thương cho Mẹ vì thấy Mẹ khổ muốn Mẹ được giải thoát nhưng vì nghĩ đến thể diện nên em không muốn như vậy. Nhà em có 1trai 2 gái. Em thì là con trai nhưng lại không hợp tính bố ở chung là có chuyện mà Bố em là người thờ cúng sau này đến lượt em. Nên nhiều khi Bố Mẹ lục đục là em khuyên Mẹ bỏ qua một phần vì thể diện một phần vì nếu ly dị thì em là con trưởng nên phải về ở với Bố mà hai Bố con lại không hợp nhau.
Hiện nay thì tình hình căng thẳng mà em không muốn mẹ khổ nữa nên em đang định nói Bố Mẹ nên ly thân một thời gian nếu còn níu kéo được thì quay về. Mà nếu chia tay em là con trai mà không về với Bố thì không được mà ở chung thì cũng không xong vì hai cha con đã không hợp rồi mà Bố còn khó tính nữa. Em thật sự bối rối. Xin cho em một lời khuyên. Cám ơn.

Chào em!
Là một người con coi trọng tình cảm gia đình và quan tâm đến bố mẹ nên em mới có tâm trạng bối rối, băn khoăn như hiện tại vì không biết phải nên làm như thế nào trước cuộc hôn nhân không hạnh phúc của chính bố mẹ mình. Và trọng trách của một người con trai cũng làm em trăn trở rất nhiều. Vì vậy khi không khí gia đình căng thẳng như hiện tại càng khiến em khó xử hơn khi một bên là mẹ, một bên là thể diện của gia đình và cộng thêm mong muốn của bản thân em nữa.
Qua câu chuyện em kể thì đây là mối quan hệ của bố và mẹ em, do vậy tiếp tục chung sống hay ly thân, ly hôn là hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của bố mẹ em. Những việc em đang làm đã ít nhiều thể hiện sự áp đặt mong muốn của bản thân em lên bố mẹ. Em có nghĩ mình làm như vậy là một sự ích kỉ?
Hẳn em cũng đã ít nhiều có trải nghiệm trong tình yêu hoặc thậm chí đã lập gia đình, em cũng hiểu rằng trong chuyện tình cảm chỉ có hai người trong cuộc mới có thể hiểu được tình cảm của đối phương dành cho mình như thế nào, hạnh phúc hay muộn phiền chỉ có người trong cuộc mới là người sống cùng nó, cảm nhận về nó. Bất cứ sự nhìn nhận bên ngoài nào đề là chủ quan và phiến diện mà thôi. Bởi vậy, khuyên bố mẹ cố gắng bỏ qua, chịu đựng để giữ gìn vỏ bọc gia đình, em có nghĩ rằng như vậy đồng nghĩa với việc bắt bố mẹ em phải chịu đựng sự mệt mỏi, khổ tâm, không khí gia đình căng thẳng khi tiếp tục một cuộc hôn nhân không đem lại hạnh phúc. Như vậy cũng là một việc làm rất làm tàn nhẫn? Hơn nữa, khi các con không ở cùng, chỉ có bố và mẹ em sống trong một căn nhà thì sự không hòa hợp, khoảng cách giữa hai người có thể càng rõ rệt hơn, nảy sinh nhiều mâu thuẫn hơn.
Thể hiện của gia đình và hạnh phúc của cá nhân, cụ thể ở đây là bố mẹ em, em nghĩ điều gì là quan trọng hơn? Em thân mến, mỗi người chỉ được sống một lần duy nhất, vì vậy không có lý do gì họ lại không được sống một cuộc đời theo như ý của mình và em cũng không có lý do gì để khuyên bố mẹ chịu đựng chỉ vì thể diện mà thể diện đó "mặt mũi" ra sao cũng không ai biết. Đặt mình vào vị trí của bố mẹ để có cái nhìn khách quan, sẽ giúp em biết mình nên làm gì để phù hợp nhất. Chỉ có bố mẹ em mới biết giữa hai người không hòa hợp ở điểm nào và tại sao lại có mâu thuẫn như vậy. Bên cạnh đó, em cũng cần tìm hiểu mong muốn của bố mẹ và thể hiện sự tôn trọng dù bố mẹ có quyết định như thế nào.
Còn về việc trách nhiệm thờ cúng ông bà, tổ tiên nếu em là con trai trong gia đình, theo văn hoa Việt Nam thì trước sau gì đó cũng là việc em phải làm, không thể né tránh được. Như vậy, đồng nghĩa rằng em ở với bố là việc không sớm thì muộn. Vì vậy, nếu cảm thấy hai bố con không hợp nhau, em có thể hạn chế tranh luận với bố, nếu không có thể chủ động để rút ngắn khoảng cách giữa hai bố con. Song, nếu như trường hợp bố mẹ em ly thân hoặc ly hôn, thì em vẫn có thể qua lại thăm hỏi, chăm sóc cả hai người. Việc đó phụ thuộc vào cách sắp xếp thời gian và sự quan tâm của em dành cho bố mẹ.
Hy vọng với một vài chia sẻ của chương trình có thể giúp em có cái nhìn khách quan, đa chiều hơn về câu chuyện của gia đình mình và có lựa chọn thích hợp nhất.