Vô tâm với vợ nhưng lại cả gan "sàm sỡ" cả mẹ vợ
Xin cho mình chút ý kiến với ạ.
Mình có chồng 9 năm và có hai bé trai: một bé 8 tuổi và một bé 2 tuổi. Chồng mình cũng biết làm, ít khi đi chơi, sở thích ngủ và cộc cằn, không hề lãng mạn mà hành động cũng chả thấy quan tâm gì tới vợ con, lễ tết kêu lắm mới chở đi chơi. Vì cơm, áo, gạo, tiền và con nhỏ nên vợ chồng ít gần nhau, cũng không có thời gian tâm sự và chia sẻ nhiều nên ngày càng xa cách. Đã có nhiều gay cấn nhưng vì con, mình cũng chịu đựng, tiếp tục vừa đi làm vừa nấu nướng, chăm con, ngày ngủ có vài tiếng mình cũng ráng làm tròn.
Có điều bên nhà chồng lại quá rắc rồi, mượn tiền mẹ chồng xây nhà phải trả lãi hàng tháng, ở chồng ở kế bên nhà, nhưng ngày nào cũng xỉn qua quậy phá ( mình con một nên mẹ ruột ở chung để trông cháu). Hai đứa em chồng nợ nần, cha mẹ chồng vẫn thương và bán đất trả nợ bao nhiêu lần rồi, còn vợ chồng mình không quậy phá mà cho cất một nhà riêng trên miếng đất chung cũng không cho tách thửa sở hữu. Mà vấn đề là chồng mình lại là người có hiếu và sống tình cảm. Đúng là dù gì cũng cha mẹ anh em người ta phải thương nhau nhưng bất công quá, không chịu được. Nợ nần em mà chồng mình cũng đòi gánh rồi chửi đuổi mình đi.
Đỉnh điểm khi phát hiện ra mẹ mình kể chồng mình sàm sỡ mẹ 2 lần, lần thứ 3 đã đè mẹ mình xuống luôn nhưng mẹ đẩy ra, lúc đó mình chở 2 con đi chơi. Mình nghe mà gục ngã, nên mình muốn li dị, không thể chịu được, đã có 1 trận ẩu đả với chồng. Mình chuẩn bị dọn đi, đơn đã kí xong thì chồng năn nỉ, con lớn khóc quá nên mình đã cho chồng cơ hội. Nhưng cứ vài ngày là gia đình bên chồng quậy không yên, nhưng điều quan trọng là mình chưa quên được chuyện đó. Nhà chưa đứng tên, đi ra là tay trắng. Mình thấy cuộc sống cứ phập phồng không an toàn, mẹ vẫn ở chung, thấy hai người nói chuyện mình khó chịu lắm. Bản tính chồng mình vẫn không ngọt ngào, không quan tâm tới cảm xúc của mình. Mình muốn bỏ đi thật xa nhưng còn hai đứa con.
Xin hãy cho mình lời khuyên, tình cảm vợ chồng không còn gì nhưng không biết có nên buông tay hay không.

Em thân mến! Đọc những dòng chia sẻ của em, chị hiểu em đang ở trong những ngày tháng của cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Có những điều mà chúng ta có thể bao dung để bỏ qua cho nhau, nhưng có những thứ thì thật khó có thể chấp nhận, bởi đã liên quan đến việc đánh mất lòng tin thì khó có thể lấy lại lắm.
Về những vấn đề xung đột xoanh quanh cuộc sống giữa em và gia đình bên chồng, chị cho rằng em cần có cái nhìn cởi mở và tích cực hơn. Mượn tiền phải trả là điều đương nhiên, mà cũng may là ông bà cho vay để các em có tiền xây dựng nhà cửa, chứ nếu vợ chồng em vay ngoài thì lãi suất cao, lại còn phải thế chấp tài sản. Ông bà giúp được bao nhiêu thì giúp, còn lại cứ xác định tự hai vợ chồng phấn đấu bởi cái gì tự mình làm ra thì sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều. Trong khi đó, có vay nợ thì chồng em mới có trách nhiệm đi làm kiếm tiền để trả nợ, chịu khó tích cóp, tằn tiện. Còn việc anh em trong gia đình chồng nợ nần, đó là điều xảy ra mà chẳng ai mong muốn. Không người đàn ông nào muốn nghe những lời công kích của vợ mình dành cho bố mẹ, anh em của người ta đâu. Em cũng không nên nói đi nói lại nhiều tránh động chạm đến lòng tự trọng của người đàn ông. Chẳng ai muốn anh em trong gia đình bị làm ăn thua lỗ cả, chồng em trong lòng cũng có những nỗi buồn riêng. Nên thông cảm thay vì chỉ trích em nhé.
Về cơ bản, cuộc sống của vợ chồng em cũng giống như nhiều cặp vợ chồng khác ở bên ngoài xã hội. Khi lấy nhau rồi thì cuộc sống cứ trôi qua như vậy thôi. Đôi khi người phụ nữ cũng chịu nhiều áp lực hơn, mệt mỏi hơn vì vừa phải lo toan cho gia đình, vừa đi làm, mà chồng em cũng không phải là người khéo léo chia sẻ. Nhưng thay vì cứ cam chịu làm một mình thì em hoàn toàn có thể góp ý với chồng, hoặc phân công nhiệm vụ đưa đón con, phụ em dọn nhà vào cuối tuần…để anh ấy đồng hành cùng em trong quá trình xây dựng gia đình.
Nhưng điều chuyên gia trang tư vấn www.cuasotinhyeu.vn thấy cần phải làm sáng rõ nhất ở đây là chuyện chồng em và mẹ đẻ của em. Em được nghe điều đó từ chính mẹ đẻ em nhưng em đã xác minh lại với chồng em chưa? Chồng em từ trước đến nay có thực sự là một người có tính cách trăng hoa hay có điều tiếng gì chưa? Chị thấy rằng em nói chồng em có những hành động “sàm sỡ” mẹ em, nhưng em lại nói rằng sau đó “hai người lại nói chuyện với nhau”, nếu như chuyện đó đã từng xảy ra thật thì nó ở mức độ như thế nào, vì chị nghĩ rằng người khó xử nhất sẽ là mẹ của em và bà sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện đó hết lần nọ đến lần kia đâu. Còn mọi chuyện có chăng là thật thì làm sao em có thể yên tâm được mỗi khi em có việc đi đâu đó mà chồng em ở nhà với mẹ em. Thậm chí nếu vẫn xác định ở với nhau thì em cũng cần có phương án, ví dụ như lắp camera tại nhà hoặc sắp xếp cho mẹ em ở nơi khác. Còn không thì tâm trạng “phập phồng” của em sẽ không dứt được đâu.
Mặt khác, em cũng nói là tình cảm của em với chồng không còn nữa, chồng em cũng chẳng thay đổi gì nhiều, cái mà giữ em ở lại ngôi nhà này là lo cho tương lai của hai đứa con và em sợ rằng em sẽ ra đi với hai bàn tay trắng. Nhưng em có nghĩ rằng, khi em chấp nhận ở chung với người mà em không còn tình yêu, không còn niềm tin thì cuộc sống của em sẽ không còn ý nghĩa gì không. Bản thân em cũng không muốn cố gắng nữa, và cả hai lại chấp nhận chuỗi ngày tháng mệt mỏi, chán nản. Trong khi đó em còn rất trẻ, còn nhiều cơ hội ở phía trước, liệu rằng ngôi nhà kia có phải là nơi duy nhất mang lại cho em sự đầy đủ không? Nếu như chồng em thực sự hối hận và cố gắng thì anh xứng đáng nhận được cơ hội từ phía em, nhưng nếu như mọi việc vẫn không thay đổi thì quyết định “buông” sẽ là giải pháp tốt cho em hơn cả. Hôn nhân mà hai người không có sự đồng điệu thì khó lòng bền vững em à. Và khi đưa ra quyết định nào em cũng sẽ phải đối mặt với khó khăn, tuy nhiên cuộc sống thoải mái mới là điều mà chúng ta cần hướng tới. Chúc em luôn mạnh mẽ!