Chia tay anh rồi em mới nhận ra em yêu anh nhiều đến nhường nào
Chào chương trình.
Em là một nhân viên văn phòng, năm nay em 35 tuổi là mẹ đơn thân có 1 con trai 10 tuổi. Em có quen 1 anh năm nay 49 tuổi là kỹ sư công trình. Chúng em quen nhau 1 năm. Lúc đầu anh rất quan tâm và yêu thương em, cũng như con trai em. Nhưng sau 1 thời gian thì tình cảm phai nhạt. Và cả em cũng nhận thấy mình không hợp với anh. Nên em đã chủ động nói lời chia tay với anh và đề nghị chỉ làm bạn. Tuy nhiên, sau đó, em lại phát hiện ra mình đã dần yêu anh, yêu anh rất nhiều. Tuy chia tay đến nay đã gần 01 năm, nhưng em và anh vẫn thường xuyên nhắn tin gọi điện thoại cho nhau.
Những lúc rảnh anh thường dẫn mẹ con em đi ăn, uống. Đôi lúc em buồn, khóc và nói mình vẫn còn yêu anh. Nhưng anh lại không nhận tình cảm của mình và bảo chỉ xem em là bạn. Nếu em không tự nhắn tin và gọi điện thoại cho anh trong vòng 01 tuần thì anh sẽ nhắn tin và trách yêu em là biến đâu mất tiêu và không nhắn tin cho anh. Anh cũng hay gọi em bằng biệt danh mà anh đã đặt cho em khi cả 2 còn yêu nhau. Em không hiểu anh đang nghĩ gì, anh có còn yêu em nữa không. Em có nên yêu anh tiếp tục cũng như chờ đợi anh hay không. Em cần một lời khuyên chân thành từ chương trình.
Em xin nói thêm, anh là người rất kỹ tính, nghiêm túc, chịu thương, chịu khó trong công việc. Đến nay anh vẫn chưa lập gia đình. Anh nói thích cuộc sống tự do, không ràng buộc.

Chị chào em. Em đã nhận được câu trả lời của người ấy về chuyện tình cảm rồi nhưng trong lòng em vẫn cảm thấy lăn tăn không hiểu thực chất tình cảm của anh ấy dành cho em là gì, bởi một mặt anh vẫn quan tâm hỏi han tới em, nhưng mặt khác anh lại chỉ xem em là bạn. Độ tuổi của hai em cũng không còn trẻ nữa và mỗi người cũng đã xác định được hướng đi của cuộc đời rồi. Chuyên gia trang www.cuasotinhyeu.vn hiểu được những mong mỏi của em.
Cả hai em cũng đã có một quãng thời gian dài tìm hiểu và yêu nhau. Với sự nhạy cảm của một người mẹ đơn thân, em cũng cảm nhận tình yêu giữa hai người sẽ khó có sự hạnh phúc nếu tiến tới với nhau, nên em mới quyết tâm dừng lại. Giả sử như tình cảm người ấy dành cho em nhiều, thì anh ấy sẽ biết cách để mang đến cho em sự ấm áp, tin tưởng, một chỗ dựa vững chãi. Nhưng ở đây, tình cảm của anh dành cho em lại càng ngày càng phai nhạt, không được như lúc mới quen. Em có nghĩ rằng một phần do em chưa đủ sự nhiệt tình với anh, hay là do anh tự mất dần đi tình cảm? Tuy nhiên, cho cả đến thời điểm hiện tại, anh cũng không muốn tiếp tục với em, với lý do anh thích một cuộc sống tự do, không ràng buộc. Không biết lời giải thích của anh có đúng thực với suy nghĩ của anh hay không, nhưng nó đã thay cho câu trả lời về tình cảm của anh dành cho em như thế nào rồi.
Là một người mẹ đơn thân, em cũng đã phải chịu sự thiệt thòi, thiếu thốn tình cảm. Và có lẽ em cũng sẽ không thể để bản thân tiếp tục mạo hiểm với những gì không chắc chắn. Sẽ chẳng ai đảm bảo được sự chờ đợi của em sẽ mang lại kết quả như em mong muốn. Dường như em cũng đã cố gắng tạo ra những thử thách, thử không liên lạc với anh để xem rằng tình cảm của anh dành cho em ra sao, nhưng với anh ấy như vậy là đủ, anh cũng không cần hơn, mà như thế này thì khác gì tự em đang tạo ra một bi kịch "thả mồi bắt bóng" cho chính bản thân mình.
Anh ấy đã rõ ràng với em rồi, chẳng qua do em vẫn chưa chấp nhận sự rõ ràng ấy. Nhưng càng cố gắng thì bản thân em sẽ càng cảm thấy mệt mỏi hơn mà thôi. Vậy nên, nếu như em có gặp những cơ hội khác thì cứ mở lòng ra. Em cũng đã nói lên tình cảm thực sự của em với anh rồi mà anh cũng không đón nhận thì nên coi nhau như những người bạn, người anh em tốt của nhau. Mỗi người đều có góc tối của riêng mình và có lẽ anh ấy cũng có những nỗi niềm không tiện chia sẻ cùng em. Vậy nên hãy tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy em nhé. Em sẽ xứng đáng được hưởng một hạnh phúc khác trọn vẹn hơn. Chúc em hạnh phúc!