Mối tình đầu 6 năm bỗng chốc "tan thành mây khói"...
Em xin chào chuyên gia. Em năm nay 23 tuổi, em và người yêu em quen nhau đã 6 năm. Anh là mối tình đầu của em và là mọi thứ đầu tiên của em. Anh vừa là người yêu vừa là bạn, có chuyện gì bao năm nay em đều có anh. Em cứ nghĩ tình cảm này sẽ có kết quả nhưng vừa rồi anh nói là chúng em đã hết duyên hết nợ, anh không còn thương em nữa.
Thật sự bây giờ em không biết phải làm gì. Hoang mang lắm, em không biết làm sao quên được, em không biết đối diện với mọi người như thế nào, khi tất cả đều biết em và anh yêu nhau lâu rồi. Em phải bước tiếp như thế nào? Mong được chia sẻ ạ. Em cảm ơn.

Em thân mến!
"Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp, là hạnh phúc của cả cuộc đời" và đến nay vẫn nhiều người tin rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại một điều kì diệu mang tên duyên số. Gặp được nhau chắc hẳn đó chính là cơ duyên của hai người nhưng ở với nhau được hay không thì phải tuỳ thuộc vào sự cố gắng em ạ
Em và bạn trai gặp nhau rồi yêu nhau đó cũng có thể được xem như là một định mệnh. Và mối quan hệ đó đã kéo dài được 6 năm, 6 năm trong tình yêu có thể được xem đó là một mối quan hệ lâu năm. Dường như tình yêu lâu năm khi người ta nhìn vào thường là những ánh mắt ngưỡng mộ, trầm trồ, xúyt xoa, ao ước chuyện tình mình cũng sẽ đẹp như thế. Tuy nhiên, không phải tình yêu nào lâu năm cũng sẽ có một kết thúc tốt đẹp bởi thực tế có rất nhiều trường hợp yêu lâu rồi bỗng dưng chán yêu, chẳng còn cảm xúc khi đó sự rời đi là điều họ phải làm. Không phải vì họ yêu một ai khác, cũng không phải vì chúng ta không tốt, chỉ đơn giản rằng không còn tình yêu, không còn rung động.
Có thể, tình yêu của em và bạn trai đang rất đẹp, em không thể ngờ một ngày nào đó anh ấy lại có thể nói những lời "cay đắng" như thế với em. Thế nhưng, nếu tình cảm bao lâu nay anh ấy dành cho em là chân thành thì chắc chắn anh ấy cũng là người rất khổ tâm khi nói ra những điều đó. Muốn dừng lại nhưng cứ cố gắng gượng ép cảm xúc, gượng ép những hành động quan tâm thì thật sự rất khó để có thể hài hòa. Em có nghĩ rằng, em sẽ có cuộc nói chuyện rõ ràng với anh ấy, ít nhất để biết được anh ấy có cái cảm giác đó từ bao giờ, có còn cơ hội để làm lại tất cả hay không, hoặc để biết điều gì khiến anh ấy không còn thương em là chán yêu hay vì lý do nào khác?
Nếu như liên quan tới vấn đề nào đó mà không phải do anh ấy chán yêu thì khi ấy em có thể trao đổi thẳng thắn để cả hai đưa ra giải pháp giữ gìn tình yêu. Còn giả sử như những lời giải thích của anh ấy để nói rằng anh ấy không còn cảm xúc thì khi đó em cần chấp nhận, đối diện với vấn đề để buông bỏ cho nhẹ lòng. Bởi lẽ, sống bên cạnh một người không còn yêu thương mình nữa thì giống như việc em ở cạnh một vật vô tri vô giác vậy, thể xác ở đây mà tâm hồn lại hướng về nơi khác.
Có thể em vẫn sợ, sợ cái cảm giác mọi người hỏi về tình yêu này của em, sợ cảm giác người này nói vào, người kia nói ra, rồi sợ cảm giác bắt đầu yêu thương một người con trai khác bởi những rung động đầu đời quá sâu đậm. Có người hiểu chuyện, an ủi ta, có người lắm chuyện lại buông lời dèm pha. Nhưng em ạ! Cuộc đời chúng ta đâu thể sống cho mọi người, đâu có thể chiều theo ý của tất cả. Không ai có thể nói mãi câu chuyện của em, rồi mọi thứ sẽ trở về như cũ khi tất cả đã lắng xuống. Những người thương yêu em, họ sẽ chỉ quan tâm em có được hạnh phúc hay không, còn việc em quen bao nhiêu mối tình có lẽ đó không phải là điều quan trọng. Em đang còn quá trẻ, vẫn còn quá nhiều điều mới lạ đang đợi chờ em. Mạnh mẽ lên em gái nhé.
Chúc em luôn hạnh phúc!